[Thơ] Gió đông
- dinhquangnovelist
- 27 thg 4, 2024
- 1 phút đọc
Mẹ ơi, gió đông thổi rồi
Con rét, thu người xoa thân dại
Thịt còn buốt, giá từng đốt ngón tay
Ôm lấy mình, như thấm vào xương tuỷ.
Than ôi, tấm thân bị ruồng bỏ
Đoạn tuyệt thế gian đến bao giờ?
Con chán bạn con, chán đời con
Cõi long hiếm hoi sự công nhận.
Con lang thang giữa đại lộ suy tư
Đắm mình trong những bóng đen buồn bã
Con là kẻ độc hành
Qua đường đời xa lạ
Có người đến, kẻ đi và những tay phụ tình.
Mẹ ơi, mưa cứ rơi rả rích
Như rút cạn nước mắt khoé mi con
Họ coi con như cỗ máy công ích
Làm con thấy xót lòng, xa cách tự bao giờ.
Con hờn, con giận và con căm
Bầu trời ngàn sao, xanh đắm mình
Con tệ thế sao, đời vạn dặm?
Như chỉ mình con sống vì mình...
Xin lỗi mẹ, con bất hiếu
Con sống vì con, mặc nhà mình
Tính con mơ mộng, khó chiều
Trong con còn nhiều khao khát
Thao thiết đứng trước sóng đời
Con làm sao trụ được?
Cứ vấp ngã, để mặc gió lung lay.
Mẹ ơi, gió đông đỡ rồi
Rét buồn đã đi trong khoảnh khắc
Cơn bão lòng bớt lao xao
Trĩu nặng
Giờ con nằm yên trong vỏ bọc sắt đá
Vì mẹ ơi, con cần nhà!
11/1/2024
Bình luận