[Thơ] Vờ say
- dinhquangnovelist
- 17 thg 10, 2024
- 1 phút đọc
Ngắm sao, ngắm sao
Sao rớt xuống bờ ao
Ta hát với trời cao
Một câu hai chữ,
cuồng say đến tức cười!
Ngó nghiêng một bóng trăng rơi
Ta chết lặng
Có sống hay không thì đời hoài đắng gắt
Rót rượu tình si – giấc li bì...
Say ngoắc cần câu, một đá trúng trăng treo
Treo đâu, treo đâu?
Ôi trăng treo đầu ngõ
Loạn trí, loạn ngôn, ta ngông cuồng chặt đứt
Từng mảnh suy tư, vụn vỡ tấn trò đời.
Đến nay,
thơ ta nay gàn dở
Ngâm đến cuồng si, loạn trí và quẩn quanh
Nhưng những giọt mưa tuôn đã làm ta dịu lạnh
Mưa cứ rơi như tình ta còn thế
À mưa rơi... mưa rơi... mưa rơi...
Khi ánh trăng đã biệt tích không nơi đâu mà kể
Bóng tối chỉ có mình ta
Vờ say
Ta ngà say trong tiếng khóc bầu trời
23h49', 16.9.2024
Bình luận