[Thơ] Thu văng vẳng
- dinhquangnovelist
- 17 thg 10, 2024
- 2 phút đọc
(Thái Nguyên, ngày tôi thấy nhớ em.)
Thu đã sang và nom lá rụng vàng
Mặt đất hôm nay ươm dần màu ánh nắng
Những chiếc lá chưa rơi sao còn đương cháy dở?
Cháy trụi hết đi thôi, thu rực rỡ mùa xuân...
Khi mưa lớn,
mưa nói tiếng yêu em!
Nắng gieo xuống tâm hồn
từng giọt
tí tách
tí tách...
Độp!
Giọt nắng nghe sao nặng tiếng tim rơi?
Rào rào mưa – nắng tràn trên dãy phố
Lên những gánh hàng rong, áo người lái xe thuê
Em xa quá, cách vạn tiếng còi xe
Có nghe được không, lời anh thương, anh nhớ?
Dấu yêu ơi, thương lắm dấu yêu tôi
Đất cằn khô khi cánh đồng nhớ nước
Nắng không lên,
cây ủ rũ một màu
Xuống nơi đâu,
cây rủ xuống nơi đâu?
Còn lạc nhau là còn gây thương nhớ.
Ôi da diết, lòng anh dông da diết
Anh không biết tên em?
Lạ thật,
anh không biết tên em...
Nhưng nhung nhớ, anh ôm chăn vỗ gối
Và anh chỉ nhớ mình em!
Anh thấy sợ nếu em dối lừa anh
Áng mây che, tim vụn vỡ tanh bành
Êm đềm thôi, một tình yêu mù quáng
Sẽ lìa đôi,
anh biết sẽ lìa đôi...
Mưa tạnh rồi,
nay không níu em lại được nữa!
Nắng vẫn lên nhưng không còn hơi lửa
Thu vẫn sang, vẫn lá rụng trời chiều
Nhưng cây cháy không?
Xa kia không làn khói.
Để lại đây văng vẳng tiếng tương tư
Băng cát-sét
vùi trong tro
chưa dứt
Văng vẳng thôi, như câu hát lưng đồi.
Em đi rồi, con phố vẫn như xưa
Nườm nượp bóng xe qua, nắng ngập gánh hàng rong
Nhưng bóng em, bóng nàng thơ lầm lỡ
Ghìm chết tôi, nếu lỡ nàng vội đi.
03:05, 03.09.2024
Bình luận