[Thơ] Tập viết những rối bời
- dinhquangnovelist
- 17 thg 10, 2024
- 2 phút đọc
Gió cuối hạ đưa nàng đến
Tôi sợ đông sang nàng vội đi
Nàng gửi tôi manh áo
Tôi gửi tấm chân tình.
Tôi đang sống những năm tháng thiếu thời
Nàng tóc xanh cũng một thì xuân sang.
Tôi loạn trí, một thằng khờ học yêu
Nàng bỡn cợt, dáng yêu kiều...
Gió ơi, đừng làm tôi say đắm!
***
Đồng xanh, con nước cũng xanh
Xuân có lìa cành, gió vẫn thổi lay.
Diều con mỏi cánh sà sát đất
Bỗng thấy gió mây, lại vụt bay.
Gặp hên, số tôi vớ được nàng
Tôi muốn níu lại
Tôi muốn theo đi
Tôi muốn được yêu và được âu yếm
Tôi chỉ muốn thương và biết cách cưng chiều
Nhưng lòng đã úa tàn, đặc lạnh
Tôi có muốn yêu cũng chẳng đành...
***
Khi tim vỡ vụn, rụng rời
Xin nàng chớ ngắt về đùa chơi.
Xuân đã qua,
nhưng còn xuân mới.
Tim sẽ căng mọng,
lại tốt tươi!
Nào hay con tạo xoay vần
Vườn kia chưa nở, khách vội vàng sang
Người đẹp, kẻ tài, lướt qua
Cô nào cũng quý, rơi vào tay ai?
Đào rơi, tim cũng trao người
Mà tim chẳng chịu áo quần thướt tha.
Kể ra tôi cũng si nàng
Ưng thì ưng lắm, nhưng mình ngại thôi!
***
Nàng đương xuân sắc, đẹp xinh
Quanh nàng đã có mấy kẻ dòm trông
Tôi tuy trai trẻ, sức còn
Nhưng nàng son sắt hay không mới đành?
Nàng ơi, đến giờ tôi phải nói!
Tôi cũng quý, thương và mến nàng
Tôi chỉ lo tim tôi còn loạn
Chẳng chịu xiêu lòng dẫu thèm yêu.
Xin nàng,
tôi sợ đông sang
Đừng bỏ tôi đi, diều buồn lắm!
Xin nàng,
tôi sợ biệt tăm
Đừng vì khao khát mà trao lòng mình.
Tôi biết tôi là kẻ phụ tình
Tôi ích kỷ,
nhỏ nhen
Tôi biết tôi là kẻ mưu trá
Nhưng tôi khờ khạo, dễ mất thân mình.
Chim sa cá lặn
Đời khốn khó
Muốn xuống thủ đô, gặp nàng thơ
Lực tàn, trí cạn
Cần tu sức
Nàng muốn thì xin một năm chờ.
Ôi, xấu hổ và tội lỗi
Tôi tự ti về chính bản thân mình
Cái thân chẳng ưa nhìn,
tôi trông chẳng nổi
Đầu óc đần si,
sức tôi khó leo đồi.
Có gì đâu mà tôi dám mơ?
Có gì đâu mà tôi dám vội?
Tôi biết sợ rồi, van nàng
Tôi biết chẳng sao với nổi
Diều có bay cao, dây còn đó
Gông cùm, xiềng xích hãy còn mang...
Bởi vậy, tôi muốn nàng chờ
Chờ tôi lớn phổng phao
Chờ con tim chậm lớn
Chờ cho gió mang hồn tôi đến bên nàng
Tôi muốn nàng yêu tôi
Không phải hiện thân tôi
Nhưng chẳng dám phô trương cái "tôi" này
Thì ra mình hèn thế!
Xưa nay chẳng dám sống thật đời mình
Mình sống mà như cho kẻ khác
Mình sống mà như
chết chẳng hay.
23h43', 15/7/2024
Bình luận